Nghĩ đôi điều về triết lý Steve Jobs



Blog viết cho nhân viên Cty TNHH Cao su Việt 
10/10/2011  Nhật ký 70  ||  Trang  104  ||  754 2






Steve Jobs, đó là người không quen, nhưng bây giờ lại phải "đọc" ở Ông khá nhiều. Bởi vì Ông có một cái gì đó thân thuộc nhưng luôn quá tầm với. Luôn quá tầm của người bình thường.
Bức hình trên là một trong những tấm tôi yêu thích. Ở đó ẩn chưa một điều gì đó vừa mãnh liệt vừa thuyết phục người xem. Có một chút gì pha lẫn khó hiểu .
Tôi không muốn ghi năm tháng Ông an nghỉ, vì có lẽ đối với mọi người - Jobs không biết sinh ra từ đâu và mãi vẫn còn đó.


Đọc về Steve Jobs như thấy trong Ông có một Phương Đông Phương Tây trộn lẫn.
Một người luôn cầu sự hoàn hảo nhưng luôn phủ nhận không có bến bờ của sự toàn thiện ở đâu đó,  và như thế, Ông luôn đi tìm.
Jobs luôn đi tìm một cái gì đó không phải là tiền bạc và cuối cùng tiền bạc cũng không là sự bận tâm.
Jobs luôn đi tìm một cái gì đó từ bước đầu tiên, từ những ngày phải đi nhặt từng lon nước ngọt để đổi thức ăn, và đi bộ hàng chục cây số để đến nơi có cái gì để lót dạ.
Bước đầu tiên trong cuộc sống nghiệt ngã  và Ông nhìn thấy phía bên kia. Ở tận cùng bên này và thấy được bên kia.

Có một triết lý Phương Đông trong Ông, khi Ông cho rằng cái chết là phát minh lớn nhất của cuộc sống. Cái chết là động lực của sáng tạo, là công cụ quan trọng mà Ông từng có. Mọi thứ đều vô nghĩa trước cái chết... và mỗi đêm, trước khi lên giường ngủ, cảm thấy mình đã làm được một điều tuyệt vời. Hãy sống mỗi ngày như ngày cuối của cuộc đời. Đó là tất cả.



Cái Phương Đông ở đó, khi Jobs thường đi tìm cái tối giản. Mà cái tối giản thì luôn phức tạp, cái tối giản thì luôn khác biệt và luôn rộng mở. Cái tối giản luôn thanh tịnh và từ đó sáng tạo bừng dậy, bừng dậy mãnh liệt. Cái tối giản luôn nằm trong người mới trải nghiệm. Cái tối giản nằm ở mọi nơi có sự bắt đầu. Vậy nên, Ông luôn thấy mình lúc nào cũng bắt đầu trong suốt cả chừng ấy năm.

 56 năm cũng thật ngắn để đi đến đỉnh vinh quang. Người ta thoáng nghĩ về một sự tương đối của thời gian, một sự tương đối của tài năng và sự vô hạn của con người. Người vượt được cái ngưỡng của sự tưởng tượng, bởi những gì sáng tạo được đều chỉ có trong thế giới trí tưởng tượng của những người phi thường.


 Chúc Jobs vẫn mãi đi tìm sự hoàn thiện dù luôn biết rằng cuộc sống luôn không có điều đó. Cuộc sống luôn không có sự hoàn hảo. Luôn đi tìm sự hoàn hảo như là một cái cớ đậm chất nhân văn. Luôn còn khiếm khuyết nên mãi đi tìm,  như QUẢ TÁO Apple vậy.

nguyentuonglinh
10/10/2011